- Xuống máy bay, trời mưa như trút. Nhưng hôm sau ngược Quế Sơn thì trời mát, và hôm sau nữa xuống thuyền ngược sông Thu Bồn từ Trung Phước lên Hòn Kẽm thì nắng long lanh. Nắng đầu đông như mật vậy. Suốt mấy ngày bố cứ uống rượu và hát bolero với bạn, Hưng phá mồi và ngắm sông.
- Phần 1: CU HƯNG ĐI GIANG HỒ (chụp bằng điện thoại)
-
Tớ mới là giang hồ tập sự nên lội ruộng sình không quen. Đi tắm nước nóng ở giữa đồng, phải có người cõng tớ ra xe.
Tớ đi chợ quê, chẳng mua gì ngoài một hộp kẹo to đùng để ăn trên đường đi
Đây là một dị nhân, có gương mặt giống ông Bùi Giáng. Bác ấy liệt hai chân nhưng làm bảo vệ chợ miền núi Trung Phước. Chú CÀ TANG từng viết bài Người đàn ông tật nguyền và chiếc xe lăn 101 đèn pha, đăng báo Tiền Phong. Ông ấy khoái quá dán hẳn sau ghế xe và mở còi hụ inh ỏi khi đi dẹp lòng lề đường.
Ngược sông Thu Bồn, tớ tranh thủ tác nghiệp.
Nói chung, tớ thấy đi chơi thế này khá thú vị
Phần 2: NGƯỢC LÊN THƯỢNG NGUỒN:
Đèo Le, có mái lều chênh vênh bên dòng suối thác róc rách. Phải mà có cô nào để hẹn mùa xuân cùng xây nhà bên suối.
Xưa Bùi Giáng chăn dê chỗ này, giờ về lại không thấy dê mà cũng chẳng thấy thi nhân.
Nhưng rượu ngon và bạn nhậu thì sẵn đấy. Bèn chui vô bếp làm món cháo gà và gà nướng lá chuối
Sáng đi thuyền ngược sông Thu Bồn, dọc đường là những bè gỗ mải miết về xuôi. Nhớ cái câu trong sách tập đọc: "Bè ta xuôi sông La/ Dẻ cau cùng táu mật...". Lâm tặc cũng có cái thi vị của đời lâm tặc chứ!
Những bến đò bình yên trong nắng đông. Bình yên như thể những cơn lũ kinh hoàng chưa từng qua đây.
Cầu Nông Sơn, xây năm 2005, sau vụ đắm đò tang thương cướp đi sinh mạng của 18 em học sinh. Một cuộc vận động của báo Tuổi Trẻ, những tấm lòng người dân từ mọi miền, từ nước ngoài. Học trò Nông Sơn sẽ không bao giờ phải lo lắng khi đến trường mùa nước lớn nữa.
Hổ Phụ Tử, dân Nông Sơn chính hiệu. Ngày xưa làm báo Người Lao Động, y có một bút ký xúc động về vụ đắm đò: Cà Tang Mây Trắng. Giờ làm báo Pháp Luật TPHCM, không thấy viết ký nữa.
Hòn Kẽm là hòn núi bên trái. Đoạn sông nằm giữa hai bờ đá gọi là Đá Dừng. "Trông lên Hòn Kẽm Đá Dừng, thương cha nhớ mẹ quá chừng bậu ơi!". Giờ này, những người dân Trung Phước, Đại Bình lặn lội đi trầm vẫn ngậm ngùi chiều chiều trên non xanh, nhìn núi rồi trông xuống quê nhà mà hát thế.
Post xong cái entry này thì thấy mình sến hơn cả bạn Nông Dân Gió Lào.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét