Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2008

Tạm biệt anh Năm!

Anh Năm tại Bản Nước Xuyên, huyện Ba Tơ, tỉnh Quảng Ngãi, trong chuyến
công tác cuối cùng ở cương vị TBT, tối 25-12-2008. Ảnh: K'lu.

Con đường núi lầy lội. Chiều mùa đông hiu hắt. Những nương lúa cuối mùa. Những cánh cò lác đác. Sương đã giăng lạnh đầy…

Chiếc xe tải trồi lên hụp xuống. Mấy anh em trèo lên thùng xe chở hàng xuyên màn mưa núi…

Đã hàng chục chuyến đi cứu trợ như thế này rồi. Đã hàng chục chuyến đến với đồng bào miền Trung. Những bản làng xa xôi. Những gương mặt lầm lũi. Những thân phận hẩm hiu. Những mảnh đời bất hạnh…

Nhưng….

Chuyến đi hôm nay thật buồn. Anh nói qua điện thoại: “Đây là chuyến đi cứu trợ cuối cùng trên cương vị Tổng biên tập!”. Tự nhiên thấy chạnh lòng.

Ba năm trước, anh tới Nước Xuyên. Từ Gió Vực vô bản bằng xe máy. Bà con tiếp đón ân cần. Tổ chức một đêm uống rượu có cồng chiêng. Ra về, bà Ri tặng cho anh một chiếc khăn quàng thổ cẩm mà hôm nay anh mang theo.

Hình như cũng không khác chi ba năm trước. Bà con nhận gạo dưới mưa. Người già, người trẻ ôm vai anh bóp bóp nói “Anh trờ lại đây dân làng mừng lắm!”. Họ tới cả làng. Cả làng quây quần trên sàn nhà uống rượu. Chén rượu đầu tiên cho anh. Bà con Hơ Rê gọi đó là “ô lạc phép”. Rượu phép dành cho người khách quí nhất làng. Uống cạn.

Rồi rượu cần, rượu sắn bày ra. Người làng lần lượt làm nghi thức “ô lạc phép” với anh. Cồng chiêng nổi lên. Bộ chiêng quí của làng mỗi năm chỉ sử dụng một hai lần trong dịp lễ lạc. Các cụ già hát hồn nhiên. Một cụ ứng khẩu bài hát lý kể lại chuyến trở về của anh… Lửa đã nổi trên sân. Trai gái già trẻ đi vòng quanh nhảy múa dưới mưa, lem luốc bùn đất.

Đây là chuyến đi cứu trợ cuối cùng của anh với cương vị Tổng biên tập. Anh em Văn phòng miền Trung cũng chia tay anh tại đây… Kỷ niệm với anh, kể hoài không hết. Đành mượn chén rượu nghĩa tình của bà con Hơ Rê để tiễn biệt anh.

Chén rượu bùi ngùi…

Sau buổi phát học bổng, anh đứng lên nói lời cuối cùng với các thầy cô trường Ba Vì, nơi mà trong những năm qua anh đã vận động giúp cho các em học sinh vùng cao xóa mù tin học. “Nhân đây tôi cũng thông báo, chỉ còn mấy ngày nữa tôi sẽ về hưu. Nhưng tôi sẽ, bằng cách này hay cách khác, trở lại với các em và thầy cô”. Mong anh cũng sẽ trở lại với anh em phóng viên văn phòng miền Trung như vậy.

Buổi chiều Gió Vực mưa bay hiu hắt.

Tạm biệt anh Năm!

Xem thêm về chân dung anh Năm

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2008

Về rong chơi vui nhé, Sếp!


Đúng một tuần nữa sếp Nam Đồng về hưu, sau 40 năm làm báo, tính luôn thời học báo chí trong rừng. Phòng sếp trống trơn, cả giá sách hàng ngàn cuốn, cả những cục đá đủ hình dạng mà sếp lượm trong những chuyến đi khắp nước và nước ngoài.

Trưa nay vào phòng thấy sếp đang ngồi đọc cuốn nhật ký ố vàng, chép tay. “Em đọc được không?”. Hỏi rồi lật trang đầu, viết năm 1986. Đó là ngày sếp nhận nhiệm vụ Thư ký Tòa soạn báo Tuổi Trẻ từ tay anh Huỳnh Sơn Phước, cái chức mà sếp từ chối cả năm ròng: “Thấy Huỳnh Sơn Phước làm việc quên ngủ quên ăn, tối nào cũng ở nhà in cho đến khuya lo từng số báo, mình thấy xấu hổ. Không lẽ cũng là bạn bè đồng đội mà mình lại chỉ biết đứng ngoài làm khán giả, nhìn Phước làm rồi vỗ tay hoan hô?”.

Trang sau: một bài báo, bốn bài học.. rồi trang sau nữa... những bài học từ công việc của nghề tòa soạn được ghi chép xúc tích. Tỉ mỉ, chi tiết, dễ hiểu như một cuốn cẩm nang. Công nghệ có thể thay đổi, nhưng những bài học ấy đọc lại vẫn nguyên giá trị.

Mười ba năm trước, ngồi nghe sếp nói trong hội nghị cộng tác viên và bụm miệng cười. Tờ báo bấy giờ chỉ là tuần báo sáu ngàn rưỡi bản, nghe ông TBT mới về nói về một tờ nhật báo chuyên ngành trong tương lai mà nghĩ ổng nói dóc. Nhưng ông TBT có vẻ quê mùa, mập đen ấy đã làm được. Giờ ổng rời vị trí, nhiệm vụ của những người ở lại là giữ gìn và phát huy sự nghiệp này. Chắc các sếp trong BBT cũng đang thấy vai mình nặng.

Sếp về hưu, mang theo luôn cả cái tin phóng lớn từ báo An Giang: Tổng Biên tập báo Pháp Luật TPHCM xin lỗi chính quyền và nhân dân huyện Phú Tân. Một bài báo viết sai do suy diễn, sếp đích thân đi xin lỗi trước, về trị phóng viên sau. Báo An Giang đăng, sếp không buồn không giận đồng nghiệp, chỉ giận mình: một chữ viết ra cũng phải có trách nhiệm. Sếp treo trong phòng cho nhớ. Anh đồng nghiệp bị kỷ luật sáu tháng sau thì xóa án, nhưng cái tin ấy sếp lộng kiếng treo trước bàn làm việc, không bao giờ xóa án cho bản thân mình.

Bảy năm trước, đi chơi khuya, bênh bạn nên bị giang hồ nó đánh hội đồng, cả ba thằng đều gục. Mình bị mấy ống tuýp sắt vào đầu. Chẳng hiểu sao không gọi mấy thằng bạn giang hồ, cũng không gọi mấy anh hình sự quen biết. Gọi sếp xong thì ngất. Gần một giờ sáng, sếp vẫn bảo con trai chở đến, đưa cả đám đi bệnh viện Gia Định may vá băng bó, lo lắng đàng hoàng. Mười ngày sau vết thương lành, sếp lôi ra cạo một trận trọc đầu trắng gáy vì tội thiếu kiềm chế. Rồi sếp gọi vào phòng: Hãy chịu trách nhiệm về việc mình làm đi! Tao tới với mày giữa đêm khuya là vì tình anh em đồng nghiệp. Còn tao trị mày là bởi vì tao không chấp nhận một thằng lính lôi thôi. Tao không thể bênh khi mày sai quấy!

Bị thu thẻ nhà báo. Nản vô cùng. Nghĩ thôi thì chia tay nghề báo. Hai ngày không vô cơ quan, sếp nhắn vào phòng: Ngồi đó đi, hút thuốc đi. Không nói tiếng nào. Chừng rất lâu sau, ông trầm ngâm: Dĩ nhiên mày có sai sót, nhưng không phải do động cơ gì sai quấy. Cái đó ráng khắc phục, có gì mà nản. Ông kéo ra quán, rót đầy hai cốc bia, chửi thề: ĐM. Mới có một cái sẹo nhỏ xíu đã sướt mướt thì làm nên trò trống gì. Uống đi, nghỉ thêm vài ngày rồi vô làm việc cho đàng hoàng.

Sếp ra Hà Nội họp tổng kết ngành Tư Pháp. Hỏi: Công việc một tuần chừng này, nếu mày làm hết tốc lực thì bao giờ xong? Nói hai ngày. Ông nói ừ vậy làm cho xong đi, mai đi chơi với tao. Sáng đó ông đi thuê một chiếc honda về bảo đi Điện Biên. Trời đất, đi về một ngàn cây số, trời trên đó lạnh 4 độ sao đi honda? Đi vậy vừa ngắm cảnh, vừa tiết kiệm. Vậy mà đi thật! Qua rừng cỏ tranh trên đèo Pha Đin, gió ù ù, rất nắng và rất rét. Có cây hoa gạo nở đỏ rực. Dừng lại hút thuốc, hai thầy trò uống hết một chai rượu nhỏ. Sáng hôm sau qua đèo Sơn La, gọi một dĩa thịt bò xào má khén (một loại tiêu rừng). Sếp mang harmonica ra thổi. Thằng bé con chủ quán tròn xoe mắt nhìn. Thổi xong ông dúi vào tay nó: Ông cho cháu. Rồi lại đi.

Biết chừng nào mới có một chuyến đi như thế?

Vô trại xã hội viết phóng sự, làm giả tù nhân dăm bữa. Sếp bảo: tao gửi thằng cộng tác viên vô với mày. Ai? Con trai tao. Thằng kiến trúc sư mới ra trường bạch diện thư sinh vậy gửi theo làm chi. Trong đó dễ ăn đòn của đại bàng và nhiễm sida lắm. Nhưng sếp gửi thì phải nhận thôi. Hóa ra mình với thằng Bình trọc chưa chắc giang hồ bằng thằng bạch diện thư sinh kia. Sau này đi đâu cũng hay rủ nó. Nó trắng trẻo nhưng đai đen, còn mình không có miếng võ lận lưng.

Thời Viagra còn là của hiếm. Sếp khoe: thằng bạn đi Mỹ về cho tao ba viên, nhưng tao không dùng. Để đó lâu lâu lấy ra nhem cho tụi kia nó thèm. Nói sếp cho em đi. Em quen ông quan chức kia, có bộ tài liệu của hiếm. Ổng yếu mà mua thứ này ba lần đều gặp của giả. Nếu cho ổng mấy viên này có khi em dụ lấy được tài liệu.

Sếp không cho. Nửa đêm mở ví sếp lấy trộm. Sau đó thì lấy được bộ tài liệu của hiếm ấy thật. Sau nữa thì tự thú là đã ăn trộm thuốc.

Tưởng thế là xong, nào ngờ ổng về cơ quan, rủ cả đám con gái văn phòng lẫn tòa soạn đi ăn, nói nhỏ: “Chú nói tụi mày nghe cái này, biết rồi giữ kín nghen. Thằng Hiển chưa vợ mà yếu sinh lý. Tội nghiệp hết sức! Nó ăn cắp của tao mấy viên Viagra! tao biết nhưng lờ đi. Tụi bây cũng đừng nói ra, nó mặc cảm, tội nghiệp!”.

Nửa tháng sau chuyến công tác, vác balô về cơ quan, thấy tụi con gái đứa nào cũng nhìn mình bằng cặp mắt thương hại. Sếp ơi là sếp!

Giờ thì sếp sắp không phải la mắng suốt ngày nữa rồi. Chiều nay Ngọc Lan trình duyệt bìa báo Xuân. Ngắm nghía một hồi, sếp ghi mấy chữ: “Ngọc Lan, em chọn bìa nào cũng được, em là Tổng Biên Tập!”. Từ lâu sếp cũng không can thiệp chi phối nhiều, chỉ uốn nắn khi thấy trật. Hiểu là sếp đang chuyển giao từ từ để mọi người quen việc. Và cũng hiểu, sếp đang chuẩn bị tâm thế để quen với cảm giác không bận rộn, không mỗi ngày ngồi trước bàn làm việc lúc sáu rưỡi sáng với một đống báo mới và chuẩn bị cho cuộc giao ban hai tiếng sau đó.

Bữa họp, sếp Chương nói: Anh Năm về hưu nhẹ nhõm vì xong nghĩa vụ. Nhưng anh em thì tiếc vì chưa học hết nghề từ anh. Và sự quyết liệt say mê, lửa nghề thì không biết chừng nào mới được như anh! Mình hiểu, đó không phải câu nói lấy lòng. Đó là nỗi lo thật sự.

Nhiều người thương sếp, nhưng chắc cũng nhiều người giận. Có điều chắc chắn là chưa ai nói sếp là người không đàng hoàng. Thói hư tật xấu gì cũng được, nhưng không ai được động chạm về nhân cách. Hồi chuyên án Năm Cam, một tờ báo đưa tin sếp có phần hùn trong một nhà hàng của Năm Cam. Sếp nói: Cất tờ báo ấy đi, chờ tòa xử xong sẽ làm cho ra nhẽ! Rồi sự việc cũng sáng tỏ, tất cả là tin đồn bậy bạ và anh phóng viên nghe hơi nồi chõ đem đăng. Sau một hồi suy nghĩ, sếp bảo: Bỏ qua, chắc họ biết sai rồi.

Một năm trước, có lần sếp nói: cái gì cũng đến lúc phải thay đổi, không có cái gì tồn tại mãi. Sự thay đổi chính là quy luật. Đừng khắc vết trên mạn thuyền để tìm lại thanh gươm đánh rơi, vì khi anh nhảy xuống tìm thì thuyền đã trôi xa chỗ gươm rơi lâu rồi.

Ừ, thuyền cứ trôi, mênh mông trời rộng sông dài. Về rong chơi vui nhé, sếp!

Bố Cu Hưng's Blog

Hãy cứu con mắt Trẻ Thơ

Ảnh: Bé Gia Bảo

Nhà thơ, nhà báo Phan Chín (Quảng Nam), người hàng chục năm qua làm thơ chỉ toàn tình yêu và khoai lúa, quê hương. Một con người lành như đất, giờ đang gặp bi kịch

Con anh, bé Gia Bảo bị ung thư mắt (ung thư nguyên bào võng mạc). Năm 2006, cháu phải múc bỏ một con mắt và điều trị tám tháng trời ở bệnh viện ung bướu TPHCM. Sau đó đã hồi phục tốt, lanh lợi, thông minh và dễ thương.

Gần đây, Gia Bảo lại tái phát. Các bác sĩ cho biết cháu sẽ phải múc bỏ con mắt còn lại. Lối thoát duy nhất là một bệnh viện ở Úc và một bệnh viên ở Mỹ có thể điều trị ung thư mà không cần múc bỏ con mắt.

Nhưng đến giờ này, vợ chồng Phan Chín đã gần như khánh kiệt sau những ngày dài chạy chữa cho con. Anh khẩn thiết:

"Tôi tha thiết kêu gọi các giáo sư, bác sĩ y khoa, các nhà hảo tâm, thiện nguyện xin hãy giúp đỡ cho vợ chồng tôi hầu có phương thuốc nào khác có thể chữa được bệnh của con tôi mà không phải cắt bỏ con mắt còn lại? Tha thiết mong mọi người hãy giúp đỡ cho vợ chồng tôi về thông tin, về tài chính và cho chúng tôi những lời khuyên chân tình nhất”.

GỬI NGƯỜI CON GÁI MÙA XUÂN

thơ Phan Chín
Những cơn gió chạy từ thu sang đông
Sáng nay có dừng trước cửa nhà em báo tin xuân đến?
Anh đã gửi theo chút xanh lộc nõn
Em có cầm lên với biêng biếc tuổi mình?

Anh ở nơi này bốn phía mùa xuân
Với trái tim phập phồng chờ đợi
Nghĩ về em và băn khoăn tự hỏi
Ai là người khác anh đến nhà em xông đất xuân này?

Ai là người khác anh làm em luống cuống bàn tay
Mắt bối rối nhìn ra bờ nắng?
Như một lần ngày xưa
Anh và em hò hẹn
Để đến bây giờ còn ấm ngọt tháng giêng

Để đến bây giờ khi xuân ghé bên hiên
Anh hiểu rõ hơn thế nào là trống vắng
Anh chợt thèm nghe tiếng bước chân rón rén
Và tiếng gọi ngập ngừng tình tự gió giêng hai

Để anh hiểu vì sao nhiều khi ngày tháng chợt rất dài
Mà tình yêu cứ cợt đùa chớp mắt
Em có nhớ không những tháng ngày xa khuất
Xuân chưa kịp cầm tay, mùa hạ đã bên thềm…
------------
Lien lạc với Phan Chín qua địa chỉ: Phan Chín, Hội Văn học - Nghệ thuật tỉnh Quảng Nam. ĐT: 0935.418081 hoặc e-mail: phanchianh@gmail.com.

Sông Hậu

Thì cũng như sông Tiền thôi. Đầu nguồn biên giới bên An Giang hay Đồng Tháp đâu cũng bạt ngàn đồng ruộng, đất trời khoáng đạt.

Mé sông Hậu cá tôm nhiều hơn nhưng trái cây không ngon bằng mé sông Tiền.

Dân sông Hậu hào sảng giang hồ nhưng nóng nảy, dân sông Tiền hiền hơn.

Con gái hai bên đẹp bằng nhau. Cần Thơ gạo trắng nước trong gái cũng đẹp, mà con sông Tiền Giang mảnh vườn Sa Đéc gái cũng xinh. Mình yêu cả hai bên. Thực ra sông Hồng , sông Thao, sông La, sông Đuống, sông Đồng Nai gì cũng yêu. Mình yêu nước nên không câu nệ con gái sông nào.

Mé bên sông Hậu có vài ngọn núi, sông Tiền thì không. Nhưng có núi hay không có núi thì cũng chẳng còn thú rừng. Có núi thì có chùa. Dù công bằng mà nói mấy ngọn núi miền tây so với miền Trung thì chỉ là... văn nghệ quần chúng so với chuyên nghiệp.

Dân hai bên uống rượu nhiều bằng nhau. Thích cải lương và phim Hồng Kông bằng nhau. Vì thế cái đài Vĩnh Long nằm giữa hai sông trở thành Đài có doanh số quảng cáo hàng năm cao nhất miền Tây. Lấy tiền đó nuôi thời sự nên Thời sự của nó cũng ok luôn. Hễ coi phim thi phải coi quảng cáo, mà hễ mê cải lương thì mê cả thời sự, cũng tốt.

Đại khái là cứ nghĩ lan man như vậy dọc đường đi , về hai con sông này. Mình nghĩ như thế khi say say bên bờ kè Nguyễn Du ở Long Xuyên. Mình không nhớ đã về khách sạn bằng cách nào. Nhưng mình thề là cả chuyến đi vừa qua không tiếp xúc hay nói chuyện với một em gái nào. Mà vẫn cảm thấy đời thật là đẹp!

Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2008

Trời đẹp còn mình thì vô duyên

Trời đẹp quá! Vô duyên nhất là phải làm thời sự, trong khi lòng chỉ muốn ngồi với một em nào đó má hồng mắt biếc tóc mây ở quán cà phê.

Sáng, vô duyên nhất là phải ăn mặc chỉnh tề vô cơ quan khi mà chỉ muốn vác con lên vai đi dạo công viên ..

Chiều, vô duyên nhất là phải trực khi bạn nói chạy ra quán rắn ngoài Mỹ Thủy, chỗ gần gần phà Cát Lái, làm sương sương.

Tối, vô duyên nhất là phải trực xuất bản khi muốn ngồi trên cái ghế thật cao ở quầy bar mà nghe saxo.

Chủ Nhật mới cực kỳ vô duyên khi mà ông Chín đi làm công trình xa mới về, mang toàn mồi ngon, nổi lửa một lò than và sai con qua nhà kêu, nhưng Bố cu Hưng thì nổ máy xe đi làm.

Bạn alo nói lên Đà Lạt đi, dã quỳ nó đang đẹp, trời thật lạnh và thật xanh còn nắng thật vàng.

Thèm cái nhà nho nhỏ, có khu vườn, sáng vác cuốc vun mấy bụi hoa rồi ngồi uống nước trà. Chiều đào dưới gốc cây một hũ rượu ngâm lâu ngày, gọi thằng bạn đến uống cho liêu xiêu....

Nghĩ đến đây thì thấy mình đích thị đã phấn đấu mấy chục năm để làm một thằng vô duyên: Cứ ở quê thì có ngay cái nhà nhỏ, khu vườn nhỏ và một bầy con với cô vợ thôn nữ chứ khó gì.

Hóa ra, bỏ ra mười mấy năm ăn học và hơn chục năm nay cày cuốc, làm như trâu ở Sài Gòn để rồi có ngày ngồi mà thèm cái mình đã từ bỏ.

Vô duyên quá!

Thứ Ba, 16 tháng 12, 2008

Trớt quớt!



Hôm qua treo blast: "Nắng loe hoe. Trời se lạnh. Thèm trở thành người làm vườn của một ngôi nhà nho nhỏ, để trồng hoa. Với điều kiện bà chủ nhà phải đẹp và không sống chung với chồng!"

....

Hôm nay nhận được quick comment của em PhuonNga: " Bà ngoại em có 1 vườn rau rất to, bà rất đẹp lão và ông em thì mất rùi.... =)) "!

Trớt quớt!

Thứ Ba, 9 tháng 12, 2008

Khởi tố vụ án hối lộ ở PMU Đông Tây

Hôm nay, Bộ Công an đã ra quyết định khởi tố vụ án đưa và nhận hối lộ ở Ban quản lý dự án Đông Tây TPHCM.

Đó là điều được dư luận chờ đợi. Tuy nhiên, từ việc khởi tố vụ án đến khởi tố bị can trong vụ án này là một quãng đường phức tạp về mặt pháp lý. Công chúng còn phải tiếp tục chờ đợi một thời gian nữa để được chứng kiến công lý được thực thi. Việc nhanh hay chậm phụ thuộc cả vào thái độ và quan điểm pháp luật

Người Nhật chỉ xử công dân của họ, với lý do- như ông Sỹ từng trả lời phỏng vấn Pháp Luật TPHCM: Vì những người này vi phạm pháp luật nước Nhật.

Chúng ta đã khởi tố vụ án đưa và nhận hối lộ, tức là đối tượng bị điều tra là cả người đưa và người nhận. Nhật và VN chưa ký hiệp định tương trợ tư pháp và dẫn độ. Vì vậy chắc không thể triệu bốn quan chức PCI kia từ Nhật qua để điều tra.

Mấy ông Nhật đưa hối lộ cũng đã vi phạm pháp luật VN, nhưng mỗi hành vi chỉ bị xử lý bởi một bản án, vì vậy tòa VN không có quyền tuyên án bốn ông kia khi mà tòa Nhật đã tuyên.

Về thẩm quyền, Cơ quan điều tra VN có quyền ủy thác cho phía Nhật điều tra phần đưa hối lộ hay không, và kết quả điều tra của Nhật có được xem là chứng cứ tại phiên tòa ở VN hay không, vẫn còn chỗ để cãi nhau.

Việc thu thập chứng cứ trong vụ án hình sự, theo luật VN, phải được tiến hành theo trình tự luật định, bởi những người có thẩm quyền.

Tuy nhiên, với thái độ tích cực nhất, việc thu thập chứng cứ trong vụ này hoàn toàn có thể được thực hiện bởi cơquan điều tra VN. Bằng cách sử dụng những chứng cứ do bạn cung cấp như cơ sở để đấu tranh và chuyển hóa thành chứng cứ pháp lý theo luật VN.

Bất luận luật quy định thế nào thế nào, điều người dân chờ đợi là một phiên tòa với bản án nghiêm khắc, đúng người đúng tội.

Lòng tin, đôi khi tồn tại độc lập với mọi loại khái niệm pháp lý

Visitor Map
Create your own visitor map!

Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2008

Phó chủ tịch tỉnh chỉ đạo bắn một con trâu

Chiến sĩ ta đã hạ gục con trâu ác ôn

Trưa qua 6/12, một con trâu của ông Dụng Văn Giáp ( xã Vinh Thanh - Phú Vang, Thừa Thiên Huế) đang ăn cỏ trên đồng thì bất ngờ lồng lên húc vào ngực ông Trần Cầm khiến ông Cầm chết tại chỗ.



Thiệt hại về phía địa phương: hai người chết, 5 người bị thường

Hai cha con ông Giáp cung bị con trâu này quay lại tấn công, khiến ông Giáp và đứa con 14 tuổi bị thương phải vào bệnh viện huyện Phú Vang cấp cứu. Sau đó, con trâu điên này tiếp tục lồng lộn chạy vào chợ và húc loạn xạ, khiến ông Nguyễn Công Quyệt (49 tuổi) bi thuong và chết tại bệnh viện Trung ương Huế.


Giây phút chiến thắng

Con trâu này tiếp tục chạy đến khu vực xã Vinh Xuân và Vinh An, húc những người đi đường khiến 3 người nữa bị thương nặng. Trước sự hung hãn của con trâu điên, Phó Chu tịch tỉnh Thừa Thiên Huế, ông Nguyễn Văn Cao đã đi về địa phương trực tiếp chỉ đạo bắn hạ.

Bằng các biện pháp nghiệp vụ và khả năng tác xạ siêu việt, đến 14 h30 cùng ngày, lực lượng thuộc Ban chỉ huy quân sự huyện Phú Vang đã phối hợp với chính quyền địa phương bắn hạ con vật này để bảo vệ tính mạng người dân.

Với ba phát súng vào sọ não, con trâu đã chính thức chết.

Mẫu máu và thịt con trâu này được đưua đi xét nghiệm, tìm hiểu nguyên nhân.

P/s: Lẽ ra Chủ tịch xã chỉ đạo xã đội thực hiện vụ bắn trâu là hợp lý nhất. Nhanh, kịp thời và không có gì khó khăn. Bắn trâu điên là cần thiết nhưng để lãnh đạo tỉnh phải xuống tận địa phương trực tiếp chỉ đạo thì hoạt động của chính quyền cơ sở phải xem lại!

Ảnh trong bài của Hà Linh, PV Pháp Luật TPHCM thường trú Thừa Thiên Huế

Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2008

Nổ ở khách sạn Caravelle

Xe cứu hỏa, cứu thương có mặt ngay

Cách đây khoảng 30 phút, lúc 21h45, một vụ nổ đã xảy ra tại khách sạn Caravelle khiến một phần sảnh tầng trệt hư hỏng. Nhân chứng từ hiện trường báo qua điện thoại cho biết vội vữa và bụi mù bốc lên từ hiện trường, trần tầng trệt sập.

Dàn đèn ụp xuống

Người dân xung quanh đổ xô ra khỏi nhà ngay sau nghe tiếng nổ lớn phát ra từ đây và các khu nhà cạnh đó rung lên.

Caravelle là khách sạn năm sao ở Trung tâm TPHCM, tập trung rất đông khách nước ngoài. Tối nay nơi đây có một event của một đơn vị thuê địa điểm tổ chức.

Trước đây, đã từng có nhiều âm mưu đặt bom của các tổ chức phản động người Việt lưu vong nhắm vào khu vực trung tâm TP nhưng đều bị cơ quan công an bắt gọn.

Nhân chứng cho biết chưa có dấu hiệu nào về thương vong, công an có mặt gần như ngay tức khắc sau vụ nổ. Hiện trường vụ nổ đã bị phong tỏa.


Hiện trường bị phong tỏa, toàn bộkhách được di chuyển

Toàn bộ khách lưu trú tại Caravelle đã được di tản ngay sau khi vụ nổ xảy ra. Nhiều người chạy ra khỏi hiện trường với gương mặt thất thần, hốt hoảng. Phóng viên không thể vào hiện trường để ghi hình, nhân viên an ninh cho biết điều đó nhằm phục vụ cho công tác điều tra.

Nguyên nhân: chập điện. Hehe!

Ba cái mất từ vụ PCI

Hôm qua, tại Hội nghị nhóm các nhà tư vấn tài trợ cho Việt Nam, Đại sứ Nhật Bản tại Việt Nam Mitsuo Sakaba cho biết các khoản vay ưu đãi vốn ODA của Nhật Bản dành cho Việt Nam đã bị tạm dừng lại từ sau khi xảy ra vụ PCI. Nhật chưa thể công bố viện trợ mới cho tới khi ủy ban hỗn hợp phòng chống tham nhũng giữa hai nước xem xét lại việc thực hiện vốn ODA của Nhật tại Việt Nam.


Theo ông, rất khó lấy lại sự ủng hộ của công chúng Nhật Bản về việc thúc đẩy ODA cho Việt Nam.


Niềm tin trong trường hợp này đã có thể định lượng, cái giá của sự mất lòng tin từ vụ PCI là nhãn tiền.


Vấn đề không chỉ ở chỗ có hay không vụ hối lộ và số tiền hối lộ là bao nhiêu mà còn ở cách thức hành xử của chúng ta trước thông tin nghiêm trọng ấy. Từ tháng 6, vụ hối lộ đã được thông tin trên báo chí nước ngoài, sau đó là một số quan chức PCI nhận tội. Thế nhưng đến ngày 19-11, chính quyền mới đình chỉ công tác ông Huỳnh Ngọc Sỹ. Điều đó có thể khiến dư luận nghi ngờ về sự kiên quyết, mạnh tay với tham nhũng.


Lẽ ra việc tạm đình chỉ công tác ông Huỳnh Ngọc Sỹ phải được thực hiện sớm hơn. Bởi để một nhân vật tai tiếng - dù tai tiếng ấy chưa được kết luận - tiếp tục nắm giữ trọng trách một dự án sử dụng vốn ODA có thể khiến niềm tin bị sứt mẻ. Việc này dẫn đến ba cái mất.


Cái mất thứ nhất, hữu hình và đong đếm được, là việc Nhật Bản quyết định tạm dừng các khoản vay ưu đãi vốn ODA cho Việt nam


Cái mất thứ hai là vụ PCI đã gây ảnh hưởng xấu đến hình ảnh đất nước như lời Chánh văn phòng Ban chỉ đạo trung ương về phòng, chống tham nhũng Vũ Tiến Chiến.


cái mất thứ ba. Ông Nguyễn Minh Thuyết - Phó Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, giáo dục, thanh niên, thiếu niên và nhi đồng của Quốc hội trả lời phỏng vấn Báo Tuổi Trẻ rằng ông đọc được thông tin về vụ PCI trên báo chí nước ngoài trong khi báo chí trong nước im lặng. Ông nói: “Tôi cho rằng với thông tin đó cần phải chất vấn để làm rõ quan điểm của Chính phủ trong việc xử lý, tạo điều kiện để Quốc hội, Chính phủ truyền đi thông điệp với nhân dân và đối tác nước ngoài về quyết tâm chống tham nhũng của Việt Nam”. Như vậy, việc chậm đưa thông tin quan điểm xử lý của Chính phủ đã làm lỡ mất một dịp truyền đi thông điệp này.

NGUYỄN ĐỨC HIỂN

Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2008

Thế giới này văn minh vì có em

Anh phát hiện điều đó sau một thời gian dài chiêm nghiệm và sám hối.

Trước, anh cảm thấy khó chịu, bực mình khi em trễ hẹn. Khi anh gọi điện nhắc, em cáu kỉnh nói rằng anh không có quyền kiểm soát thời gian của em. Anh chẳng biết làm gì trong hàng tiếng đồng hồ đợi em make up, chọn váy hay thay áo. Anh nhẫn nại như một gã xe ôm chờ em vào siêu thị, em dạo nửa buổi chỉ để mua một bịch bim bim, thời gian còn lại là window shopping và ghi nhớ những mẫu áo váy đợi ngày thỏa cơn nghiện mua sắm. Anh ngồi một mình đợi em khi em bận làm bà tám với những cô bạn của em...

Anh nghĩ rằng việc trễ hẹn để người khác phải đợi là hành vi kém văn minh. Và em là tấm gương điển hình của sự kém văn minh ấy.

Giờ thì anh đang ân hận và sám hối về những suy nghĩ sai trái của mình.

Trong khi chờ em trước cửa hàng thời trang, anh đã mua một tờ Sài Gòn Tiếp Thị đọc giết thời gian. Lập tức ba gã khác đậu xe cạnh anh cũng í ới gọi bà bán báo. Sau khi anh đọc hết tờ SGTT, em vẫn chưa ra, và anh trao đổi tờ báo của mình lấy tờ Công An Thành Phố của gã bên cạnh. Nhờ vậy anh biết thằng Tư đầu xóm vừa ra tù đã đi ăn trộm và bị công an bắt.

Hôm khác chờ em trong khi em đi sinh nhật bạn, anh đọc thuộc tờ Tuổi Trẻ với cả 56 trang quảng cáo và biết khu phố mình có hai căn nhà, bốn miếng đất rao bán. Buổi chiều có người hỏi mua đất, anh chỉ cho họ và người bán chia cho anh hai triệu tiền cò.

Hôm mình đi nghỉ ở resort, em thỏ thẻ rằng em muốn đi spa, chỉ nửa tiếng. Anh đợi em suốt một buổi sáng. Lần đầu tiên anh xem hết một cuộc đua xe hơi và một trận bóng đá. Anh phát hiện ra rằng Ronaldo và Ronaldinho là hai đứa khác nhau.

Bạn bè anh nhận xét anh bây giờ đã là một con người hoàn toàn khác. Am hiểu thông tin kinh tế, thể thao, rành chuyện phố phường lẫn thời sự quốc tế. Bạn bè em khen anh năng động và ho một cái cũng ra tiền.

Chờ đợi em là thời gian tuyệt vời để đọc sách báo và dung nạp kiến thức. Anh mang trong cốp xe những bộ sách kinh tế chính trị dày cộp. Chỉ một lần em đi chợ, anh đã biết tại sao Mỹ ném bom nguyên tử xuống nước Nhật. Khi em ở phòng khám răng, cũng là lúc anh tự khai phá cái đầu u tối của mình vì sao người ta gọi chiến thắng của Obama là câu chuyện cổ tích về sự thay đổi, về sự vượt qua tính hữu hạn của truyền thống. Và khi em trở ra từ hiệu cắt tóc, anh hiểu vì sao một cái hắt xì của bà Rice cũng làm thay màu các bảng điện tử phố Wall...

Anh không còn là một gã nhà quê dốt nát về thời trang, anh đã có thể khen em mặc cái váy này, mang cái túi này thì quyến rũ còn hơn Angelina Jolie, dù tự thân biết mình khó sánh ngang Brad.

Người ta nói sự đợi chờ là một trong những thước đo tình yêu. Anh thì nghĩ hơn thế: Sự chờ đợi là một cơ hội để mở mang tri thức và hoàn thiện bản thân mình. Anh thấy tội nghiệp những gã đàn ông suốt ngày ca cẩm vì phải chờ đợi khi người phụ nữ của mình trễ hẹn. Chính họ chứ không ai khác đã bỏ qua những cơ hội bằng vàng để giỏi lên, giàu lên, lịch lãm và văn minh hơn. Chỉ vì họ không biết sử dụng thời gian chờ đợi ấy để khai thác kho báu văn minh nhân loại qua sách vở. Ca cẩm và khó chịu khi chờ đợi phụ nữ, đó không chỉ là hành vi lãng phí, là sự ngu muội, mà còn là sự vô ơn.

Chờ em sáng nay, anh đọc được một câu ngạn ngữ: Sự văn minh của một dân tộc được thể hiện qua lượng giấy mà dân tộc ấy sử dụng. Phải rồi, nếu không có những người phụ nữ triền miên trễ hẹn như em thì lấy đâu ra những đứa như anh ngồi chờ và mua báo đọc giết thời gian.

Không chỉ làm cho thiên hạ văn minh lên, em và những người phụ nữ như em còn là cứu tinh của nền báo chí và xuất bản.

Chân lý vĩ đại và đơn giản ấy, giờ anh mới nghiệm ra.

Phản hồi trên Ngoisao.net

Thứ Tư, 3 tháng 12, 2008

Vài nhận định về báo chí Việt Nam

Ý kiến của ông Nguyễn Minh Thuyết - phó chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, giáo dục, thanh niên, thiếu niên và nhi đồng của Quốc hội, trả lời Báo Tuổi trẻ số ra hôm qua 1-12-2008.

Đến nay, cả nước có 702 cơ quan báo chí. Tuy nhiên, đại bộ phận báo, đài hiện nay đều được Nhà nước bao cấp, số cơ quan báo chí tự cân đối thu chi chỉ khoảng mười đơn vị và cũng chỉ vài chục ấn phẩm báo chí, một vài đài phát thanh - truyền hình có độc giả, thính giả, khán giả thường xuyên. Đây là hậu quả của chính sách bao cấp, thiếu quy hoạch hợp lý trong một thời gian dài, gây lãng phí lớn về thời gian, công sức và tiền của.

Điều đáng lưu ý là cơ quan quản lý báo chí nhiều khi phản ứng chậm trước những vụ việc nhạy cảm, để báo chí nước ngoài chủ động đưa tin, hướng dẫn dư luận trong nước. Đơn cử mới đây là vụ Công ty tư vấn quốc tế Thái Bình Dương (PCI) của Nhật hối lộ quan chức VN, trong khi báo chí nước ngoài đưa tin Tòa án quận Tokyo đã đưa vụ việc ra xét xử, có kết quả rõ ràng nhưng cơ quan chức năng chưa có hướng dẫn gì cho báo chí trong nước đưa tin.

Bên cạnh đó, có một số sự kiện chậm được định hướng, để báo chí đưa tin rồi mới “thổi còi”, đột ngột dừng thông tin mà không có lời giải thích, gây dư luận không tốt trong nhân dân. Hơn nữa, đến nay mới chỉ có cơ quan báo chí và nhà báo vi phạm Luật báo chí bị xử phạt, còn tổ chức, cá nhân khác vi phạm luật này chưa được các cơ quan có thẩm quyền xử lý đúng mức.

Khoảng tháng 6-2008, khi có thông tin từ phía Nhật, một số báo trong nước đã đưa tin về vấn đề này, thậm chí còn nêu tên quan chức VN có liên quan đến việc nhận hối lộ của PCI. Sau đó bẵng đi một thời gian không thấy báo trong nước đưa tin nữa. Trước phiên chất vấn, tôi có đọc được thông tin mới về vụ này trên báo nước ngoài. Tôi cho rằng với thông tin đó cần phải chất vấn để làm rõ quan điểm của Chính phủ trong việc xử lý, tạo điều kiện để Quốc hội, Chính phủ truyền đi thông điệp với nhân dân và đối tác nước ngoài về quyết tâm chống tham nhũng của VN.

Không chỉ ở nước ta mà cả các nước trên thế giới đã có nhiều vụ việc tham nhũng lớn do dư luận quần chúng và báo chí phanh phui, giúp cơ quan chức năng xử lý… Tôi nghĩ rằng báo chí không những cung cấp thông tin về tham nhũng mà còn tạo sức ép về dư luận để chúng ta xử lý nhanh chóng hơn, chính xác hơn.

Điều 7 Luật báo chí hiện hành quy định rõ quyền được cung cấp thông tin của các cơ quan báo chí nhưng quy định này của luật chưa được một số cơ quan, tổ chức thực hiện nghiêm chỉnh. Đặc biệt, trong lĩnh vực chống tiêu cực, có lúc, có nơi không những tổ chức, cá nhân không sẵn sàng hợp tác với nhà báo theo luật định mà còn đe dọa, hành hung nhà báo, thu giữ phương tiện tác nghiệp của nhà báo. Do không được cung cấp tin từ nguồn tin chính thức, các phóng viên nhiều khi phải khai thác từ nhiều nguồn tin khác, khiến thông tin không đầy đủ và dễ sai sót.

Quy chế phát ngôn và cung cấp thông tin cho báo chí được Thủ tướng Chính phủ ban hành giữa năm 2007. Tuy nhiên, một số cơ quan chưa cử người phát ngôn hoặc có cử nhưng trong nhiều trường hợp người phát ngôn không kịp thời cập nhật thông tin hoặc không nắm rõ thông tin để cung cấp một cách cụ thể, chuẩn xác.

Một khó khăn nữa đối với các nhà báo khi tiếp cận thông tin là tình trạng đóng dấu “mật” tràn lan trên tài liệu của các cơ quan để tránh bị báo chí khai thác, khiến phóng viên tác nghiệp gặp rất nhiều khó khăn.