Hồi đó, Bố Cu Hưng rất ghét đi công tác bằng xe khách. Hiếm xe chất lượng cao, đi xe khách vừa chậm, vừa chật. Cỡ 300 km thì cứ một mình một xe máy mà bon. Đà Lạt, Cà Mau, Tân Châu, Hồng Ngự, Mộc Hóa...
Tối chuẩn bị hành trang rồi làm một xị. Ba giờ sáng thức dậy mặc áo khoác và đội mũ bảo hiểm rồi lên đường. Tiện quán thì ăn, tiện chỗ thì nghỉ. Cũng có khi lang thang lâu hơn số ngày dự kiến, chủ yếu là kiếm đề tài thâm canh báo Xuân để bán cho các báo.
Đi lang thang, ở lang bạt dọc đường cũng có cái hay của nó. Thỉnh thoảng lại được ngắm con gái đẹp. Con gái miền tây, nhiều cô đẹp quá chừng mà không mặc áo hai dây, chỉ bận bà ba. Nói gì cũng cười, dạn lắm thì cũng chọc ghẹo lại chút chút.
Có lần đi ô tô cơ quan về Trà Vinh. Dọc đường về gần tới Phà Mỹ Thuận thì ghé uống nước. Cô chủ vựa trái cây bên cạnh đẹp quá trời. Bèn bảo bác Mừng lái xe thôi bác về trước, con ở lại làm cái đề tài này mai về. Bác Mừng nhìn cô chủ vựa, nheo nheo con mắt, nói ờ tao thấy đề tài này hay quá, mày ở lại đi.
Đi Hà Nội ba năm về lại ghé qua Mỹ Thuận, phà xưa nay đã xây cầu. Vựa trái cây giải tỏa mất tiêu. Chắc cái đề tài ngày xưa giờ thằng khác viết thành bài mất rồi. Nhớ thiệt nhớ!
Hồi đi Mộc Hóa viết về mấy ông hai lúa đi kiện. Sau lại về Mộc Hóa với Đức Thọ, có cô chủ quán nước gần cầu Mộc Hóa. Không biết Thọ nó nói sao mà giờ lâu lâu về ăn giỗ, cô chủ quán cứ hỏi thăm nó hoài, không chịu đi lấy chồng! Nghe em hỏi thăm thằng Thọ, Bố cu Hưng vừa tức, vừa không nỡ nói em ơi Thọ nó đi lấy vợ rồi!
Đi công tác Cần Thơ với Thái Bình và Nguyễn Tập, cũng có cô chủ quán nước bên Bắc Bình Minh. Thằng Bình tán đúng một buổi bằng cách uống hết ba trái dừa với mấy ly cà phê. Em hỏi nó sao uống nhiều, nó tám uống nhiều để ngồi lâu nhìn em. Chừng em bắt đầu cảm, nó nói thiệt anh là nhà báo, em cho anh lên sân thượng rồi em giăng dây phơi quần áo, anh núp quay phim mấy chú nhân viên phà ăn chặn tiền xe khách. Bài thành công, không biết cu Bình có nhớ gì cố nhân không.
Nhớ hồi đi Sa Đéc năm 1996. Công tác phí ngày hai chục, lương tháng bốn trăm rưỡi. Mới chân ướt chân ráo vô nghề không quen ai, túi cạn tiền. Buổi chiều xong việc ra Nha Mân đón xe không có, bèn hỏi đại cô chủ ghe trái cây cũng đang ngồi đó, có cho ngủ nhờ không. Ai dè cô đồng ý cái rụp, tối đó còn có nồi cháo vịt xiêm nhậu với ông già và anh cô nữa.
Nhưng rồi nghỉ báo Pháp Luật một năm, giờ quên mất cái cù lao nhà cô ở ngã ba sông Sa Giang tên là cù lao gì. Mười năm, chắc cô đi lấy chồng mất rồi.
Anh em mình đàng hoàng quá, càng nghĩ lại càng thấy cảm phục. Phải mà lăng nhăng giờ chắc cũng có nhiều trạm nghỉ dọc dường với những thằng cu con chủ quán, thấy khách vào cứ gọi: "Má ơi, ba về nè!".
Phải không hả chú Bình, chú Thọ?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét