Thứ Ba, 30 tháng 3, 2010

Đôi nạng gỗ và vụ án giết người

1.

Còn sáu ngày nữa, phiên tòa sẽ mở.
Cô gái học sinh có khuôn mặt bầu bĩnh, mắt to đến Tòa soạn trên đôi nạng gỗ năm nào, nhờ trợ giúp trong một vụ án hiếp dâm mà em là nạn nhân. Nay đứng trước vành móng ngựa về tội giết người.

Một buổi chiều, nhận được điện thoại từ Ban công tác Bạn đọc báo Phụ Nữ TPHCM, họ muốn đồng nghiệp phối hợp trong một ca tư vấn. Nạn nhân là một cô bé tật nguyền học sinh lớp 12 ở Đồng Tháp. Hai chân bị teo từ nhỏ do sốt bại liệt. Khổ nỗi, trái tim thì không chịu tật nguyền. Cô bé yêu một chàng công tử học cùng lớp, con chủ tiệm vàng .

Trước mùa thi cuối thời học trò, nhân sinh nhật chàng công tử, đám bạn rủ nhau qua Vĩnh Long chơi. Em đã thức cả đêm để chuẩn bị cho món quà tặng bạn.

Điều không thể ngờ, sau chầu nhậu, thằng công tử giả say đi thuê phòng trọ, cả đám bạn trai của nó dìu về. Em hốt hoảng chạy đi mua dầu xức cho bạn. Cửa phòng chốt lại sau lưng, đôi nạng gỗ bị giấu. Lần lượt từng thằng khốn đang là học sinh 12 thay nhau làm nhục cô bạn mình. Tỉnh dậy sau cơn say, cả bọn bỏ trốn.

Công an tỏ ra thờ ơ. Câu trả lời duy nhất là chưa tìm ra thủ phạm.

Sau khi nhờ các chuyên gia tư vấn tâm lý cho em qua cơn sốc, Báo Phụ Nữ chuyển ca này sang Pháp Luật TPHCM nhờ tư vấn pháp luật. Em đã có thể bình tĩnh kể lại sự việc với hai luật sư của báo. Tôi khuyên em trở về, báo sẽ cử phóng viên về tận nơi, nhưng việc giúp đỡ để tìm lại sự công bằng sẽ không thực hiện được nếu không có em. Các luật sư và mấy phóng viên góp lại gửi em chút tiền lộ phí

Khuya, nhận được điện thoại của một chủ khách sạn trên đường Lê Hồng Phong: "Có một cô gái bị tật đang thuê trọ, có những biểu hiện bất thường. Cô ấy làm rơi một danh thiếp của anh nên tôi gọi cho anh!".

Đến nơi, thấy em như người mất hồn. Mở tủ thấy một vỉ thuốc ngủ và một lưỡi lam. Điện cho phóng viên Thanh Mận nhờ đến khuyên giải. Sáng hôm sau đến khách sạn đưa em ra bến xe rồi về.

2.

Hai năm sau.

Một lần online, có một cái nick lạ hoắc xin add. Ra là em, em nói vẫn ở SG, đang nhập liệu cho một tiệm đánh máy thuê ở Gò Vấp. Ngạc nhiên, nhưng vẫn nghĩ dù sao cô ấy cũng tìm được một nghề. Em cho số di động, bảo rằng khi nào rỗi sẽ gặp lại.

Vẫn có cái gì đó nghi ngờ. Nhập nick em vào google và search thử. Đường link dẫn đến một forum trong đó có kẻ đưa cả tên, số điện thoại và giá cả cho mỗi lần đi khách. Chúng nói rõ "con nhỏ tật nhưng có khuôn mặt ưa nhìn". Số điện thoại chính là số em đã cho.

Lập một cái nick mới, vào chat và hẹn gặp.
Em khóc và xin lỗi. Nói rằng không mặt mũi nào trở về quê, xin làm cho tiệm đánh máy nhưng chỉ ít ngày bị đuổi. Tối đó em lên mạng rao tình.

Túi cạn tiền, bệnh không có tiền chữa, tiền thuê nhà cũng cạn khiến em hom hem rất nhanh. Giúp em được chút tiền chữa bệnh và nghĩ đến việc tìm giúp một công việc.

Một phóng viên Tuổi Trẻ tình cờ biết em đã giúp em việc làm thu ngân ở một quán cà phê. Nhưng chỉ vài tháng, sau một lần cãi vả với bà quản lý, em lại ra vỉa hè.

Một buổi trưa, chủ nhà trọ của em gọi nói em tự tử. Vết cắt tĩnh mạch được phát hiện ngay nên em không chết. Lại cùng Thanh Mận chạy qua giữa trưa, gửi tiền nhờ chủ nhà trọ chăm sóc. Mận liên hệ với trung tâm hỗ trợ người tàn tật. Hẹn em một tuần sau chuyến công tác về, em hoàn tất hồ sơ, anh và chị Mận sẽ xin hộ việc làm. Mong rằng những ngày khổ sở và sa ngã sẽ qua, sẽ đi học bổ túc để lấy tấm bằng trung học....

Hôm sau lên đường đi công tác. 2 giờ sáng mùng một tết dương lịch đang ở Hạ Long thì nhận được điện thoại từ công an Bình Thạnh: "Cô T. cố ý gây thương tích cho người khác và bị bắt. Nạn nhân bị hắt một ca a xít lên đầu, hỏng một mắt, được đưa vào Chợ Rẫy trong tình trạng rất nguy kịch".

Sau khi lấy lời khai ban đầu, công an cho phép em sử dụng điện thoại. Câu chuyện chắp nối giữa tiếng khóc: Em yêu một anh chàng bảo vệ siêu thị, bị lợi dụng cả tình cảm và tiền bạc. Mấy ngày trước em phát hiện ra anh này có người yêu mới. Không còn niềm tin, mất hẳn chỗ dựa tinh thần, mặc cảm tật nguyền và bị cuộc đời hắt hủi nên em muốn làm anh ta xấu đi. Để trả thù và để giữ anh ta cho riêng mình.

Cho đến giờ này, em vẫn chưa biết nạn nhân của mình đã chết. Phần da bị tàn phá, phổi nhiễm trùng. Anh ta qua đời sau một tháng nằm viện.

Bà mẹ nghèo ở quê được vào thăm con, gom góp bán tháo đồ đạc được mấy triệu đồng, đến nhà anh chàng kia quỳ lạy. Ít chữ, bà không thể viết mọt lá đơn xin cứu xét.

Một ca a xít lên vùng mặt thì chỉ có thể là tội giết người.Và quả nhiên CA đã thay đổi tội danh thành tội giết người.

Nói với anh bạn Luật sư, anh nhận lời bào chữa miễn phí. Nhưng cố gắng lắm thì cũng chỉ có thể giảm khung, khỏi mức chung thân hoặc tử hình khi chiếu cố đến hoàn cảnh và trạng thái tâm lý. Mười năm nữa, ra tù, đôi nạng gỗ ấy đi về đâu?

Cô gái với đôi mắt to, gương mặt bầu bĩnh và đôi nạng gỗ.
Cô học trò nạn nhân của những con thú trạc tuổi mình.
Cô gái lên mạng rao bán mình.
Cô gái yếu đuối, cùng quẫn mấy lần tìm đến cái chết.
Cố gái đổ mọi hận thù vào ca a xít, tự biến mình thành kẻ giết người!

3.

Sẽ không có một đoạn kết hay bài học gì cho entry này. Người viết chỉ muốn kể lại một câu chuyện.
Hôm qua anh bạn luật sư gọi thông báo lịch xử. Anh ta đã vào Chí Hòa gặp em. Em nói muốn gặp tôi ở phiên tòa để cám ơn và để nói lời xin lỗi tôi và cả anh đồng nghiệp báo Tuổi Trẻ.

Có nên đến gặp em ở phiên tòa không?
Để làm gì?

Buồn!

(Sau khi viết entry này, BCH nhận được tin vụ án hoãn xử để điều tra lại. Vậy là thgian tạm giam sẽ dài thêm)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét