Cám ơn mọi người đã comments và chia sẻ. Giờ thì xin bật mí một chút: tản văn này đăng trên báo Giác Ngộ 12 năm trước, khi Bố cu Hưng còn là sinh viên.
Trên máng xối nhà tôi mấy bữa nay có đôi chim sẻ về xây tổ. Chúng kêu ríu rít cả ngày. Con chim trống bay đi bay về mang theo những cọng rơm vàng, đồ rằng nó phải bay ra tận những cánh đồng ngoại ô. Con chim mái cần mẫn dệt từng sợi tơ hạnh phúc cho mái nhà uyên ương của chúng.
Tự dưng thấy hồi hộp, chờ trông từng ngày cái tổ ấm của chúng. Chợt nhớ nhiều tiếng chim mùa xa.
Ngày bé ở quê, mỗi mùa gặt từng đàn chim ri, sẻ lúa bay về rợp cánh đồng, sà xuống nhặt thóc trên chân ruộng. Mùa hạ, xế trưa nghe tiếng chim cu gù vọng từ đồng xa, sớm mai nghe chìa vôi kêu trước ngõ. Vách núi nơi chúng tôi hái củi, tiếng chim bồ chao xao xác một khoảng chiều.
Tuổi thơ đi qua, ở Sài Gòn với tiếng ồn chói tai của xe cộ, cái âm thanh gợi nhớ, dễ thương kia cũng thành xưa cũ. Để chiều nay bâng khuâng tiếng sẻ hiên nhà.
Mới hôm trước về quê, nhìn mấy cánh cò thất thểu bên bờ ruộng mà thương. Âm thanh đô thị hóa và nạn săn bắn đã khiến chúng bỏ quê mà đi tìm những vùng đất khác. Chúng không còn tin cậy con người. Con sáo mà thằng nhóc con đứa bạn nuôi u uẩn đứng trong lồng nhìn ra. Hỏi nó sao không thả cho nó bay đi kiếm ăn như xưa, nó bảo thả ra sợ người ta chọi chết.
Nghĩ mà buồn. Rồi đây con cháu chúng ta lớn lên, chúng sẽ tròn mắt ngạc nhiên nghe kể về những cánh đồng tuổi thơ với những bầy chim mùa gặt mà bảo đó là cổ tích. Sáng mở mắt ra không được nghe tiếng chim gù, chiều ngước mắt lên nền trời không còn thấy những đôi cánh chấp chới tìm về tổ.
Nhớ câu nói của ai đó, đại ý rằng thiên nhiên là cái mà chúng ta thừa hưởng của tiền nhân, cũng là cái mà chúng ta vay nợ con cháu mình. Mới hay chúng ta nợ cháu con mình nhiều lắm.
Chiều tan sở, chạy về đến nhà, giật mình nghe thằng bé nhà bên bảo: "Sáng giờ cháu thấy một chú đi qua đi lại khu phố mình, chú ấy có cây súng hơi đẹp lắm!".
0 nhận xét:
Đăng nhận xét