Bạn sẽ không gặp cảnh này ở thành phố, nơi mà những đứa trẻ học xong có ba mẹ đón về. Bạn chỉ có thể tìm nó ở những miền quê xa hoặc trong ký ức của chính bạn. Những buổi tan trường đầu trần chân đất, những quyển tập cầm trên tay vì không có cặp, đứa nào trực nhật còn phải mang cả hộp phấn, giẻ lau!
Con của bạn có thể lười biếng nhấp từng muỗng sữa, muốn dỗ nó ăn hết chén cơm, đôi khi phải ẵm đi vòng vòng cả giờ. Còn những đứa trẻ này tan trường là phải lên nương rẫy trỉa bắp, dọn cỏ, gài chuột, đuổi chim...
Thế nhưng thật sai lầm nếu bạn nhìn những đứa trẻ trong ảnh với cái nhìn thương hại. Hãy xem, hạnh phúc và sự hồn nhiên ngời lên trên ánh mắt và nụ cười của chúng. Nếu nói hạnh phúc là mức độ hài lòng của mỗi người trước cuộc sống, tôi tin tất cả những đứa trẻ này đều rất hạnh phúc!
Tiếc là chúng ta, có những lúc trong cuộc sống, vẫn thường đem khái niệm hạnh phúc của mình áp đặt cho người khác.
Ảnh chụp ở xã Rơ Kơi, huyện Sa Thầy, Kon Tum vào tháng 4-2004. Một ngôi trường làng nằm sát biên giới Việt- Lào, bên khu bảo tồn thiên nhiên Chư Momray.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét